728x90 AdSpace

Latest News
Thứ Ba, 11 tháng 12, 2018

DỤ NGÔN: CON CHIÊN LẠC (Lc.15.4-7)

Dụ Ngôn Chúa nói như vầy:
Sáng nay đọc dúng đoạn nầy rất hay
Ta nói các ông câu nầy
Một người chăn dắt một bầy trăm chiên

Bỗng dưng mất chú chiên hiền
Làm cho người đó buồn phiền miênh mông
Để đàn chiên lại cánh đồng
Đi tìm chiên lạc cho lòng bớt đau

Có thể chên đã đi sau
Bị đàn sói dữ chia nhau làm mồi ?
Có thể chiên đang đơn côi
Lạc xa mất chủ biết rồi ra sao ?

Có thể chiên rất tự hào
Thấy nơi vui thú lại nhào vô chơi ?
Có thể chiên đang tả tơi
Bơ phờ lạc lõng biết nơi nào về ?

Người chủ lo lắng tứ bề
Trước khi trời tối phải về kẻo nguy
Băng rừng lội suối quản chi
Tìm cho bằng được chỉ vì tình thương

Đến khi tìm được trên đường
Vác chiên lên cổ vừa thương vừa mừng
Về khoe rối rít tưng bừng
Bà con mau lại vui mừng cùng tôi.

Trên trời cũng thế mà thôi
Nếu ai biết tội mình rồi ăn năn
Triều thần vui đón vẫy khăn
Thương người có tội ăn năn trở về

Tình thương Chúa vẫn tràn trề
Hãy mau thoát khỏi bến mê lỗi lầm
Trở về với Đấng Từ Tâm
Người tha thứ hết lỗi lầm cho ta

Sau này sum họp một nhà
Hồn ta vui sướng ngợi ca Danh Ngài
Lời Ngài Phán chẳng hề sai
Ngài thưởng tất cả những ai trở về.

Trầm Hương Thơ
  • Blogger Comments
  • Facebook Comments

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Item Reviewed: DỤ NGÔN: CON CHIÊN LẠC (Lc.15.4-7) Rating: 5 Reviewed By: Trầm Hương Thơ