Hôm nay là ngày cuối cùng ở Giêrusalem nên tôi muốn dùng nửa ngày để đi lang thang trong cổ Thành Giêrusalem này, vì tôi nghĩ sẽ có nhiều điều thú vị lắm! Bởi đây là lần thứ ba đến đây mà chưa lần nào có thời gian để lang thang cho biết cái cảm giác nó như ra sao biết đâu có nhiều bất ngờ. Từ cổng thành Damacus tôi cứ nhắm hướng trung tâm cổ thánh mà đi, vì tôi biết chắc là mình không thể lạc được, nhưng chỉ chưa biết mình sẽ ra về bằng cổng hướng nào thôi.
Đi qua nhiều con đường trong cổ thành chật hẹp, thực ra là những con hẻm thì đúng hơn, nhưng bây giờ quen rồi không lo như những ngày đầu nữa. Vì biết rằng đi đâu thì cũng chỉ ở trong cổ thành mà thôi, nên cứ đi một hồi thì lại ra khu khác mà, lo gì chứ!. Đi lang thang một hồi tôi thấy bảng chỉ nếu đi thẳng sẽ đến bức Tây Thành nơi những người đạo Do Thái Giáo hay cầu nguyện. Tôi quyết định tới đó xem họ cầu nguyện và mình cũng cầu nguyện luôn với họ.
Đi qua nhiều con đường trong cổ thành chật hẹp, thực ra là những con hẻm thì đúng hơn, nhưng bây giờ quen rồi không lo như những ngày đầu nữa. Vì biết rằng đi đâu thì cũng chỉ ở trong cổ thành mà thôi, nên cứ đi một hồi thì lại ra khu khác mà, lo gì chứ!. Đi lang thang một hồi tôi thấy bảng chỉ nếu đi thẳng sẽ đến bức Tây Thành nơi những người đạo Do Thái Giáo hay cầu nguyện. Tôi quyết định tới đó xem họ cầu nguyện và mình cũng cầu nguyện luôn với họ.
Giêrusalem hiện nay do chính quyền Do Thái kiểm soát nên họ phải gìn giữ an ninh trật tự để khỏi xảy ra những vụ khủng bố đáng tiếc. Các ngã vào thành hay những điểm quan trọng là thấy có lính Do Thái đứng gác. Thường thì có hai người lính hay cảnh sát tôi cũng không rõ vì thường thì họ mặc đồ như lính trận vậy. Có chốt thì chỉ có hai người nhưng có những chốt 4 người có khi nhiều hơn nữa. Những người lính canh gác ở đây thường thì họ rất vui vẻ và tương đối cởi mở. Bên Do Thái Này nam nữ đều hăng say đi lính để bảo vệ quê hương, có lẽ bài học đau thương mấy ngàn năm mất nước, phải sống lưu vong nhục nhã nên từ ngày có được mảnh đất tổ tiên của họ trở lại họ vô cùng hãnh diện được bảo vệ đất tổ của họ.
Mà phải công nhận những em lính Do Thái này dễ thương lắm! Đa số là nhìn cũng xinh đẹp khi mình nhìn thấy họ trong trang phục quân đội. Họ đứng ở nhiều nơi nhưng rất niềm nở và luôn sẵn sàng để hướng dẫn chỉ đường nếu du khách hỏi thăm. Một đặc điểm nữa là nếu du khách xin chụp hình chung làm kỷ niệm là đa số họ vui vẻ không từ chối đâu nha. Mình cũng chụp cùng mấy em ít tấm để đưa vào bài viết cho nó xôm tụ đây nha.
Đi một lúc thì thấy đường chỉ lên đền vàng nên tôi đi thẳng đến nhưng bị chặn lại và hỏi tôi có phải là người Đạo Hồi lên đền để cầu nguyện không? Tôi nói tôi là khách du lịch chứ không phải đi cầu nguyện thế là họ bắt tôi đi lên cổng khác. Họ bảo cổng này chỉ dành cho người Hồi Giáo đi và để cầu nguyện còn du khách không được vô cổng này. Vậy là tôi biết thêm, du khách được vào tham quan nhưng có cổng riêng và cổng đó bị khám xét khá kỹ như ở phi trường vậy. Lần này chúng tôi không vào trong đền thờ được vì vừa lên đến nơi thì họ nói bây giờ đến giờ cầu nguyện nên không được vào tham quan.
Trong đây có gì quan trọng?
Trong đây có gì quan trọng?
Trong đây có tảng đá mà khi xưa ông Apraham dâng con là Isaác lên Thiên Chúa.
(St 12,1–25,18)
Ngoài ra nơi đây là thánh địa quan trọng thứ hai của người Hồi Giáo sau Mecka, họ tin rằng ông Mohamet lên trời tại đây.
Đứng từ đây nhìn qua núi Câu Dầu thì thấy nổi bất lên và đẹp nhất là nhà thờ Madalena của Chính Thống Giáo với những ngọn tháp Củ Hành vàng chóe nổi bật lên trên sườn đồi đối diện với Núi Zion thành Giêrusalem này. Lang thang trên đây một hòi mà vẫn chưa thấy họ cầu nguyện xong nên chúng tôi chụp một ít hình ảnh làm tài liệu rồi đi xuống bức Tường Thành Tây của những người Đạo Do Thái đến cầu nguyện hàng ngày.
Trước khi vào Tây Thành của những người đạo Do Thái thì cũng phái xếp hàng và bị khám xét y như là mình lên khu đền Vàng của người đạo Hồi Giáo vậy. Cũng có những máy rà soát người như khi vô phi trường vậy, thật là phiền toái nhưng mà ví lý do an toàn nên ai cũng vui vẻ chấp nhận thôi. Xếp hàng đi và đây khi gần tới nơi thì họ chia ra bên trái cho Nam và Phải cho Nữ.
Nam thì phải có mũ đội trên đầu mới được vào khu này còn Nữ thì phải có khăn trùm đầu hoặc mũ. Tôi thì đi đâu cũng có cái mũ rồi nên vào thẳng có vài người không có mũ thì họ cho mượn. Thấy người ta cầu nguyện và viết giấy nhét vào kẽ đá tôi cũng tìn giấy viết ý nguyện rồi tìm ké đá chỗ nào hở để nhét vào mà nó đầy kín hết cả nên nhét đại vào cho xong.
Đi ra ngoài làng thang tiếp thây cũng vui vui vì ở đây không chỉ có Do Thái Giáo, Hồi Giáo, Công Giáo mà còn có cả bóng dáng Phật Giáo nữa đây nè. Ở đây họ chia ra làm ba khu vực chính và cũng có tới 3 ngày nghỉ lễ trong tuần khác nhau. Hồi Giáo nghỉ thứ Sáu, Do Thái Giáo nghỉ thứ Bẩy và Công Giáo nghỉ ngày Chúa Nhật. Nên vào những ngày này nếu ta đi mua bán mà đi nhầm nơi là họ đóng cửa trống trơn luôn đó nha.
Đường phố thì hẹp mà chợ búa và hàng quán bán kín luôn nên ngày nắng thì đỡ chứ còn gặp ngày mưa nhiều là thấy không sạch sẽ chút nào cả. Những khu hàng của người Hồi Giáo thì rau cỏ có nhiều bán giá bình dân hơn nhưng nhìn cũng bẩn hơn. Còn khu Do Thái thì sang trọng hơn nhưng mà giá cả nó cũng sang hơn. Còn khu của người Công Giáo thì tập trung trên con đường Thập Tự và chung quanh khu vực có nhà thờ Mộ Chúa thì giá cả cũng trung bình, nhưng mà mua ở đây cũng phải hỏi giá cả trước khi mua nhé.
Một ngày cuối cùng ở Thành Thánh Giêrusalem nên đi lang thang cho biết lẽ dĩ nhiên cũng còn nhiều chỗ chưa đi, chưa biết và chưa đến được nên hẹn lần sau vậy.
Trầm Hương Thơ_2019
0 nhận xét:
Đăng nhận xét