Gio-an đến chỉ đường công chính
Lời ông giảng kẻ trọng người khinh
Có người chấp nhận sửa mình
Có người nghe thấy làm thinh chẳng màng.
Người cho mình cao sang hiểu biết
Nghe ông giảng còn miệt thị khinh
Cho mình là kẻ thông minh
Lời Chúa ai hiểu hơn mình nữa đây
Ta đọc bao quyển dầy Kinh Thánh
Tự cho mình là chánh khôn ngoan
Đời ta đã trải bao quan
Ta đây hiểu qúa khôn ngoan hơn đời.
Nghe mấy lời dở hơi ông nói
Vừa nghe thấy, đã chói lỗ tai
Sống trong hoang địa hơn ai
Cấp bằng chẳng có, trổ tài ai nghe.
Tưởng là thế, ai dè không thế
Dèm pha nào, khống chế, được ông
Kẻ nghèo hèn, đến rất đông
Giữa nơi hoang địa đồng không tiến vào
Chấp nhận nghe, lời cao chỉ lối
Sửa tâm hồn, thống hối ăn năn
Bao năm thần dữ dắt chăn
Sống trong bóng tối, cản ngăn ánh hồng
Xin rửa sạch, bất công, gian dối
Sống giữa dòng, bónh tối, bủa vây
Bao năm, khốn khổ, tù đầy
Vô thần băng hoại, lội lầy, nhớp nhơ
Thoát mùa đông, tội trơ, băng giá
LỜI giúp ta, bứt phá cùm gông
Vui lên, đón mặt trời hồng
"Tâm hồn sạch sẽ" chờ trông "TÌNH NGÀI".
"Khốn cho kẻ! có tai như điếc"
Hãy xem lại! những việc đã làm
Bao giờ mới hết "hiểm nham?"
Điều Răn Chúa Dạy "chớ tham"của người.
Trầm Hương Thơ
0 nhận xét:
Đăng nhận xét